Này em, đây là email thứ 365 anh viết gửi cho em. Anh lại đang miên man nhớ về “hợp đồng yêu ảo” của chúng ta.
Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Là khi anh ngồi ủ dột trong một căn phòng ẩm mốc, trút tất cả tâm trạng căm tức phụ nữ của mình với một nickname lạ hoắc vô tình tìm thấy trong chatroom.
Là khi em kiên nhẫn gửi hang trăm icon: khóc, cười, theo những xúc cảm vô lý của anh mà không một lời tức giận hay phản kháng.
Là những ngày tiếp theo đó anh cảm thấy việc có 1 con người ảo chịu lắng nghe những câu chuyện và những bực tức không đầu không cuối của anh thì thật là dễ chịu.
Vậy là rất bông đùa anh ngỏ lời với em: “chúng mình yêu nhau nhé! Chỉ là ảo thôi, em sẽ là người san sẻ những niềm vui nỗi buồn hang ngày cùng anh”. Em đồng ý, đơn giản như khi người ta dễ dàng trao cho nhau một nụ cười trong một ngày nắng đẹp.
Những ngày sau đó, anh dần quên nỗi đau bị người yêu cũ phản bội. Anh thường xuyên viết email và chat với em, để cảm nhận rằng: anh đang yêu và vẫn được yêu.
Dường như em là một cô gái không bao giờ biết buồn. Vì thế, em luôn làm cho anh có cảm giác vui và thoải mái. Và thề với trái tim của mình rằng, sau nửa năm “yêu” nhau trên mạng, anh không còn chút cảm xúc nhớ thương hay căm hờn nào nào với người yêu cũ – cô gái từng phản bội và khiến cho niềm tin vào phụ nữ của anh bị khiếm khuyết.
Có thể em cho rằng anh là người hời hợt nên mới chóng yêu và chóng quên như thế, phải chăng đó là lý do hàng vạn lần em từ chối gặp mặt anh?
Nhưng mặc kệ những ý nghĩ của em, anh là một thằng nghệ sĩ nửa mùa ích kỷ, anh yêu và đốt mình với tình yêu ấy bằng mỗi email hàng ngày, bằng những lời nhắn nhủ tình tứ anh gửi cho em. Tự anh đề ra cái hợp đồng “yêu ảo” kéo dài 365 ngày, sau đó sẽ chuyển sang giai đoạn “yêu thật”. Em chỉ im lặng, anh tự hiểu đó là sự đồng ý.
Hôm nay là email thứ 365 anh viết cho em, nhưng khác với những hoan hỷ, hạnh phúc chờ đợi được “yêu thật” trong những email lần trước, lần này anh viết trong tâm trạng dằn vặt, dày vò…và thất vọng tột đỉnh.
Thất vọng khi trên hành trình từ Sài Gòn ra Hà Nội mày mò, tìm kiếm em – người con gái có đôi mắt đen lay láy và đôi chân như sáo sậu, suốt ngày chạy nhảy và líu lo (theo lời em mô tả) thì anh chỉ gặp được một cô gái luống tuổi, khuôn mặt tô vẽ cầu kỳ cùng nụ cười chat chúa. Hóa ra những xúc cảm bấy lâu nay của em chỉ là một trò chơi tình ái “ảo”. Chỉ tiếc, anh không phân định được lằn ranh: ảo – thực.
Một lần nữa anh lại sụp đổ niềm tin vào phụ nữ. Hình như phụ nữ nào cũng tiềm ẩn trong mình sự gian dối và tính phụ bạc. Anh tự an ủi mình rằng mọi thứ chỉ là “ảo” mà thôi, báo chí vẫn đầy những cuộc tình ảo, nhưng anh lại chẳng chế ngự được cảm xúc rất thật. Đến bây giờ khi viết những dòng cảm xúc này gửi cho em, anh lại thầm ước giá như anh không tự tay gia hạn hợp đồng, giá như anh cứ để hợp đồng kéo dài, thì anh đã yêu và được yêu trong một thế giới hoàn mĩ – nơi mà con người không phải phô bày tất cả nhan sắc, tính cách của nhau. Giá như thế giới ảo là…thật!